Roy Keane “kết” Ronaldo ngay từ đầu và tiết lộ vụ đấm nhau với Schmeichel

thứ bảy 18-10-2014 21:53:44 +07:00 0 bình luận
(thethao24.tv) – Trong chương hai của cuốn tự truyện “Hiệp Hai”, cựu danh thủ của Man Utd Roy Keane kể về những

(thethao24.tv) – Trong chương hai của cuốn tự truyện “Hiệp Hai”, cựu danh thủ của Man Utd Roy Keane kể về những chuyện tản mạn ở mùa giải 2003-2004.

>>>Roy Keane chửi và đòi hạ đo ván HLV Mourinho

>>>Roy Keane: Tôi đã từng từ chối Real Madrid

>>>Roy Keane: ‘Ferguson muốn tôi mặc áo số 7 chứ không phải là Beckham’

Chúng tôi đi thẳng đến bờ phía Tây nước Mỹ – tôi nghĩ đó là Seattle – một số trong chúng tôi được cho nghỉ. Tôi muốn đá tất cả các trận nhưng khi huấn luyện viên bỏ tôi ra khỏi đội hình, tôi đã khá nhẹ nhõm, lý do là tôi cảm thấy kiệt sức. Tất cả chúng tôi bị say máy bay. Tôi nhớ đã ngồi bên cạnh Ryan Giggs ở lối ra vào đường hầm, nhìn những gã khác trên sân và cười đùa với nhau.

Chúng tôi sau đó sang Bồ Đào Nha, đá giao hữu với Sporting Lisbon để mừng họ có sân vận động mới. Và hôm đó, tôi được chứng kiến Ronaldo khá thế nào. Cậu ta chơi cho Sporting và đối đầu trực tiếp với John O’Shea.

Kết quả là Sheasy phải gặp bác sĩ vào giữa hai hiệp vì bị chóng mặt, anh ta thực sự bị xoắn từ trong ra ngoài. Ban lãnh đạo theo dõi Ronaldo thi đấu và tôi nghĩ họ đã kết thúc đàm phán ngay sau trận. Chúng tôi luôn luôn chọc Sheasy rằng chính anh ta đã đóng dấu cho bản hợp đồng khi bị Ronaldo biến thành gã hề. Nói cho công bằng thì anh ta cũng bị say máy bay như chúng tôi.

2
Keane (trái) và Ronaldo khi còn khoác áo Man Utd. Ảnh: NK.

Đầu mùa giải 2003-2004, Ronaldo đến với chúng tôi. Tôi khoái những gã ngay thẳng. Và cậu ta đã tạo được một ấn tượng ban đầu tốt, một thái độ tốt. Điều khiến tôi ấn tượng là dù được đề nghị ở lại Sporting một năm theo dạng cho mượn, Ronaldo vẫn quyết tâm đến Manchester United. Tôi nghĩ đó là quyết định tốt và dũng cảm. Bởi vì cậu ta mới 17 tuổi. Sau một vài ngày đầu xem cậu ta tập luyện, tôi lập tức nghĩ rằng: “Gã này sẽ trở thành một trong những tay giỏi nhất thế giới”. Tôi không nói ra điều đó, bởi vì tôi luôn thận trọng khi tâng bốc một ai đó quá sớm – nó dễ khiến anh ta trượt ngã.

Cậu ta trông rất ra dáng cầu thủ, bạn phải xem xét từng phần một, cậu ta toát ra điều đó. Zidane trông rất ra dáng và Ronaldo cũng vậy. Từ hình thể, tới ngôn ngữ cơ thể, họ đều có những điều này, cả một chút kiêu ngạo nữa.

Cậu ta tạo được một ấn tượng tốt, rất dễ mến. Chúng tôi quên rằng cậu ta đã bị chỉ trích nặng nề trong những lần ra sân đầu tiên vì ngã xuống quá nhanh sau khi bị vào bóng. Những cú dứt điểm của cậu ta cũng không tốt. Nhưng – nhắc lại một lần nữa – cậu ta mới 17 tuổi, ở tầm tuổi ấy, tôi đang đá cho đội trẻ Rockmount ở Cork. Cậu ta rất tuyệt vời, ngay lập tức trở thành một trong những người tập luyện chăm chỉ nhất tại United. Hầu hết các cầu thủ tôi biết đều chăm chỉ, nhưng Ronaldo có cả tài năng bên cạnh sự chăm chỉ đó nữa.

Cậu ta trông khá bảnh và Ronaldo biết điều đó. Theo một nghĩa nào đó, cậu ta khá ảo tưởng khi đứng trước gương. Cậu ta to cao và cơ bắp. Tôi nghĩ: “Trông khá đấy”. Nhìn một vài gã khác trước gương, tôi nghĩ: “Trông phát tởm”. Ronaldo sống thật với bản thân và hiểu thế nào là lịch sự. Tôi không nghĩ cậu ta từng sống buông thả hoặc lo lắng khi đứng trước gương thay vì trận đấu sắp tới. Tôi luôn cảm thấy tình yêu của Ronaldo dành cho bóng đá. Cậu ta vẫn bị chỉ trích vì dễ nằm sân sau những pha vào bóng, bị thiên hạ dập cho tơi tả vì cú nháy mắt sau khi Wayne Rooney bị đuổi trong trận Anh – Bồ Đào Nha tại World Cup 2006. Nhưng cuộc chơi là vậy. Cậu ta chơi bóng đá. Các cầu thủ nước ngoài luôn muốn tìm kiếm những quả phạt trực tiếp và khiến đối phương bị đuổi người. Đó là điều hiển nhiên với họ. Nếu họ bị vào bóng gần vòng cấm, họ sẽ ngã.

Tất cả mọi người đều thích chuyện của Gazza (Rooney) – những bi kịch của cậu ấy, thật tuyệt khi được xem một cầu thủ trẻ tìm cách đáp ứng kỳ vọng dành cho mình. Ronaldo bị chỉ trích nhiều nhưng tôi nghĩ cuối cùng thì mọi người cũng sẽ mệt vì điều đó và thừa nhận cậu ta đáng được vinh danh. Cậu ta có thể thiếu may mắn khi sinh cùng thời với Messi, nhưng Messi cho cậu ta mục tiêu để phấn đấu -“Tôi muốn giỏi hơn hắn ta”. Những cầu thủ trẻ luôn mang lại sức sống mới, họ không hề sợ hãi, muốn thử tất cả mọi điều. Đầu mùa 2003-2004, tôi 32 tuổi, thế mà tôi cảm thấy mình cứ như 38. Tôi cảm thấy mình không theo kịp các cầu thủ trẻ. Nhưng, mọi thứ luôn là thế, đội bóng vận hành như một bộ máy, sẽ có những Ronaldo, những Rooney đến.

1
Keane và cuốn tự truyện đang gây bão. Ảnh: Reuters.

Khi còn là cầu thủ trẻ, tôi chứng kiến Bryan Robson và Steve Bruce ra đi. Nên đến khi bước sang tuổi ấy, tôi luôn nhìn về cánh cửa giải thoát. Tôi không sợ hay bị đe dọa bởi điều gì cả. Tôi hiểu đây là bóng đá. “Mày đã 32 tuổi và mày đã đến bên bờ vực rồi”. Một bác sĩ tâm lý học thể thao đã đến United và nói trí tuệ của mọi người sẽ dần bị mai một. Một ngày kia, “Bùm!”, bạn rơi xuống vực, bạn chỉ biết hy vọng mọi thứ sẽ đến chậm.

Tôi đã đi xuống bên kia sườn dốc sự nghiệp một cách tốt đẹp tại United. Tôi vẫn chơi bóng. Tôi chơi ổn và nó khiến tôi không cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Nhưng tôi không thể quản lý được trận đấu như trước nữa. Điều tuyệt vời khi có những cầu thủ đẳng cấp đến với CLB là bạn muốn gây ấn tượng với họ. Việc của họ là làm bạn ấn tượng nhưng bạn cũng muốn gây ấn tượng với họ. Đó là lý do tại sao khi có một cầu thủ xuất sắc đến, chất lượng của cả đội được nâng lên. Chết tiệt thật, tôi không muốn cậu ta nghĩ tôi kém cỏi. Tôi không muốn cậu ta nghĩ rằng: “Gã này sắp hết thời rồi”.

Không khí của đội trở nên sôi động. Nhiều người đã ra đi, Peter Schmeichel vào năm 1999, và rất khó để lấp vị trí anh ấy để lại. Chúng tôi có Fabien Barthez, Mark Bosnich, Taibi, Roy Carroll và bây giờ là Tim Howard. Mãi đến tận năm 2005, khi Edwin van der Sar góp mặt, vị trí của Schmeichel mới thực sự được khỏa lấp.

Nhắc đến Peter mới nhớ, tôi đã có xô xát với gã khi cả đội đi du đấu ở châu Á vào năm 1998, một thời gian ngắn sau khi tôi lành chấn thương dây chằng chéo. Tôi nhớ vụ đó xảy ra ở Hong Kong khi cả hai đã có chút men trong người.

Tôi và Nicky Butt đã trốn ra ngoài vào đêm đó. Chúng tôi va phải Peter tại quầy lễ tân của khách sạn, lúc đó hình như là 2hsáng. Chúng tôi có vài lời qua lại – một chút giễu cợt và một chút khiêu khích. Tôi đã vào phòng Nicky để chờ dọn phòng, ăn một cái sandwich và bật dậy đi ra ngoài. Peter đợi tôi bên ngoài cửa phòng.

Giữa hai chúng tôi đã có một chút căng thẳng trong nhiều năm, vì lý do chuyên môn thôi. Peter thích hét vào mặt mọi người, đôi khi tôi thấy gã quá phụ thuộc vào đám đông – “Nhìn vào mặt tao này”, gã có lẽ cũng làm điều đó chỉ để giữ sự tập trung, giữ cho hai chân mình đứng vững. Nhưng tôi thấy gã làm điều đó quá nhiều, như thể đang cố nói với đám đông, “Nhìn xem chúng tôi đang làm gì này”. Tôi không nói chúng tôi ghét nhau, nhưng cả hai cũng chẳng phải bạn bè gì thân thiết.

Gã nói: “Tao chịu đựng mày quá nhiều rồi. Giờ là lúc để giải quyết mọi chuyện”.

Tôi đáp: “Được thôi”

Và rồi chúng tôi đấm nhau. Khoảng 10 phút. Mọi thứ trở nên rất ồn ào – Peter vốn là một gã bự con.

box_25_20110326151004_00060A.jpg
Keane (trái) và Schmeichel đều là những người giàu cá tính. Ảnh: AP.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi chỉ còn nhớ mơ hồ về cuộc chiến. Tôi đã nói chuyện với Denis Irwin và chúng tôi bị trễ xe buýt ra sân bay mất mấy phút. Bác sĩ trị liệu gọi và hỏi bọn tôi đang ở đâu. Denis là một trong những người chuyên nghiệp nhất mà tôi gặp thế nên việc trễ xe buýt khiến tiếng thơm của anh ấy hoen ố. Cứ như thể anh ấy bị bắt vì sử dụng thuốc kích thích ấy, anh ấy đã nổi xung lên với tôi.

Tôi nhớ kể với anh ấy rằng: “Hình như tối qua tao đánh nhau”. Bàn tay tôi có cảm giác rất đau và một ngón tay bị bẻ về phía sau.

Ferguson đã mắng chúng tôi khi cả hai lên xe buýt, và mọi người bàn tán về vụ ẩu đả tại khách sạn tối qua. Mọi thứ lại bắt đầu tập trung vào tôi – về cuộc chiến giữa tôi và Peter.

Suốt chuyến bay, Peter mang kính. Gã không hề bỏ xuống dù trời không quá nắng.

Chúng tôi hạ cánh, tôi cũng chẳng nhớ là ở đâu. Khi đội bóng đến một nơi và chuẩn bị thi đấu, hai thành viên của đội sẽ phải đi dự họp báo. Lần đó, oái oăm thay, tôi và Peter phải đi.

Ngay lúc ấy, Nicky Butt đã kịp kể cho tôi nghe chuyện tối hôm trước. Butty đã xem hết trận chiến và tôi có biệt danh mới Mills Lane – ám chỉ đến trận quyền anh tối qua. Dù sao thì, Peter đã tóm lấy tôi, tôi húc đầu vào gã – chúng tôi dùng hết sức mà đập nhau.

Trong cuộc họp báo, khi Peter bỏ kính ra, mắt bị thâm và hàng loạt câu hỏi dành cho gã.

“Ôi Peter, điều gì xảy ra với mắt của anh vậy?”

“Chỉ là do ăn một cùi chỏ trong buổi tập hôm qua”, gã đáp.

Và mọi thứ kết thúc. Chuyến du đấu kết thúc trễ tám hay chín ngày và không ai nói gì cả, kể cả các nhân viên trong đội. Tay tôi cuối cùng cũng khỏi và vết bầm của Peter cũng dần mờ đi. Nhưng đến ngày đầu tiên trở lại tập luyện, Ferguson lôi tôi và Peter lên văn phòng.

Ông ấy nói: “Hai cậu đã đánh nhau”

Ông ấy biết chắc chúng tôi đã đập nhau ở đâu – tôi nhớ ông ấy bảo tầng 27 thì phải. Ông ấy nói chúng tôi khiến đội bóng mang tiếng xấu và chúng tôi đã đánh thức Bobby Charlton. Bobby đã ra ngoài phòng và nhìn thấy chúng tôi.

“Các anh có gì để nói không?”

Peter giơ tay lên.

“Bố già, con muốn xin lỗi. Đó hoàn toàn là lỗi của con, con đã đợi Roy ở ngoài hành lang. Con là người phải chịu trách nhiệm”.

Ferguson tiến đến. “Ô, hai cậu giỡn mặt tôi à?”, và đá chúng tôi ra khỏi phòng. Peter lãnh trách nhiệm sau vụ đó, đó là điều tốt đẹp và tôi ngưỡng mộ gã vì điều đó.

Di Khánh – Vnexpress.

Bài liên quan
Tin cùng chuyên mục
Video
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm