Trước trận đấu, bầu Đức nói thế này: “Tôi đã khẳng định nếu HA.GL rớt hạng thì làm lại từ đầu, xem như đó là bài học quý giá cho việc làm bóng đá chuyên nghiệp. Chúng tôi đã chấp nhận điều tệ hại nhất là rớt hạng thì việc gì phải đi xin điểm, xin đội bạn nương chân. Nhục lắm! Và sẽ không bao giờ chúng tôi làm chuyện đó…”.
Còn HLV Ngô Quang Trường thì nói: “Tôi khẳng định không bao giờ có việc tôi chỉ đạo học trò chơi nương chân trước mọi đối thủ”.
Nếu tin thì thà tin luôn là kỳ thi tuyển sinh Đại học vừa rồi… thành công rực rỡ.
Tất nhiên, bầu Đức có thể không xin điểm. Ông có thể xin nhiều thứ khác chứ điểm chác thì xin làm gì, thích thì chơi, không thì thôi… ít nhất là 2 từ doanh nhân không thể khiến ông ngửa tay xin xỏ điều gì.
Nhưng không xin mà “được cho” thì sao? Kiên nhẫn xem hết trận đấu SLNA – HA.GL mới thấy như là đang xem kịch. SLNA như không đá, lúc cần quyết liệt thì không quyết liệt, lúc chẳng cần quyết liệt thì phi ầm ầm.
Rồi bỗng nhiên được penalty, rồi trả lại penalty, rồi đứng im cho đội bạn ghi bàn. Một sự trơ tráo đến công khai. Ấy thế các CĐV HA.GL vẫn cổ vũ ầm ầm, gần 3.000 khán giả của SLNA thì đứng im trên sân, nhiều thời điểm như chết lặng.
Họ vui hay buồn, cũng đều đáng thương cả.
Chúng ta cứ phải ngồi với nhau, các bình luận viên hớn hở phân tích những cái hay về chiến thuật trong khi bản chất trận đấu có khi lại là 2 chữ “lừa đảo”.
Có vẻ như không ai thấy ngại ngùng hay cảm thấy cần phải nói lên một điều gì đó: Cả làng bóng đá thế rồi, không khác được.
Hôm qua, ở trên sân Tân An, ĐT.LA cũng như là thua Cần Thơ. Sẽ chẳng có phán xét gì cả, V.League đang ở cảnh chợ chiều. Vả lại, dù sao thì HA.GL cũng là đội bóng “Thái tử”, đội bóng của PCT VFF. Còn năm sau, bầu Hiển cũng có tới 4 đội chơi ở V.League, khi thêm CLB Hà Nội lên hạng.
Vấn đề là chúng ra xác định xem kịch thế nào mà thôi. Vả lại, nhục làm sao được khi cái sự nhục đã trở thành thói quen.
Song An